NGUYỆT LẶN
Sương phủ màn đêm trắng khói mờ
Bên hồ liễu rũ cảnh nên thơ
Trăng thanh thấp thoáng soi vườn mộng
Lá thắm nhẹ nhàng chuyển bến mơ
Tiếc nuối tuổi xuân bao ước hẹn
Bâng khuâng chiều xế lại mong chờ
Mình ta thơ thẩn sầu đơn lẽ
Nguyệt lặn đêm tàn một bóng cô!
NGÀN SAU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.