MỘNG
(yết hậu)
Sương buồn canh cánh giọt sao rơi
Cuộc lữ trần gian khuất nẻo rồi
Đã tỏ về..đi..là giấc mộng
Thôi
THỰC
Trần gian mưa lũ vẫn hoài rơi
Tan tác bao trùm đất nước rồi
Sinh tử đời người là có thực
Thôi !
ĐÔNG
Gió lạnh đông về tuyết đã rơi
Hàng cây trơ trụi ,lá đâu rồi
Bốn mùa luân chuyển trong trời đất
Thôi !
NGƯỜI
Thời gian tàn phá kiếp con người
Cây cỏ bên đường vẫn thắm tươi
Sinh tử luân hồi là thực đó
Lui !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.