LIỄU BÊN HỒ
Tóc xoả buông lơi giữa bến đời
Cành mềm ẻo lã chứa sầu vơi
Trên hồ soi bóng cùng mây nước
Bên đá trơ gan với đất trời
Thiếu nữ tựa mình thân yểu điệu
Bàn tay vin nhánh lá xanh ngời
Thu về man mác hồn cô quạnh
Từng chiếc vàng phai rụng úa phơi !
THIÊN HẬU
MÁI NHÀ XƯA
Về mái nhà xưa đẫm lệ sầu
Hoa vàng phai nhạt đã từ lâu
Vườn hoang cổng đóng rêu phong ẩm
Then mục đinh long dậu bạc phau
Cảnh vật điêu tàn buồn quá đỗi
Vách trần nứt nẻ xót làm sao
Ôm hoài kỷ niệm thời thơ ấu
Nhìn lá thu rơi dạ xát bào !
Ngàn Sau
Nhà cũ ở 18 VÕ TÁNH ĐÀLẠT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.