VƯƠN LÊN
Nhìn ra khung cửa ngắm trời chiều
Dãy núi xa xa vẽ tịch liêu
Đồi thấp chập chùng như sóng biếc
Ốc cao rãi rác tựa mây điều
Nắng vàng thấp thóang cây tàn lụi
Chồi nhọn sum sê cánh trổ nhiều
Đám cỏ vươn lên tràn sức sống
Tiết xuân vừa đến xoá buồn hiu !
NS
BẤT NGỜ
Ngồi buồn lấy giấy thảo vần thơ
Cuộc sống đôi khi thật bất ngờ
Bệnh đến tình cờ không trở kịp
Tim vừa lỗi nhịp khiến bơ phờ
Gọi xe cấp cứu ngay vào viện
Ngực đập rộn ràng lúc thẳng cơ
Cảm giác bàng hoàng như lẩn thẩn
Bao người lố nhố tưởng nằm mơ !
SKN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.