MONG CHỜ
Từ anh sông nước bước phiêu du
Cánh nhạn trong sương khuất mịt mù
Chốn cũ nhạt phai màu nắng hạ
Đường xưa tàn úa sắc hương thu
Bao mùa nhung nhớ đời cô tịch
Mấy độ tương tư kiếp ngục tù
Biết đến ngày nào ta gặp lại
Thoả lòng Chức Nữ với Chàng Ngưu!
NP
Hết mong chờ
Anh đi để lại đám con thơ
Phiêu bạc về nơi chốn mịt mờ
Đất lạnh tình nồng nên cũng ấm
Quên đi quá khứ thật bơ vơ
Đường đời muôn dặm,quen chân bước
Gian khổ nề chi,vẫn tĩnh bơ
Số phận trời dành : làm chinh phụ
An vui tự tại để ...mần thơ!
NS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.