LỤC BÁT CUỐI NĂM
TỰ VẤN
Ai xui mình lại gieo vần
Gieo bao nhiêu nỗi bần thần bấy nhiêu
Vì gieo nên hạt nẩy mầm
Nợ này ta phải trả thầm đấy thôi!
NGÀY QUA
Bầu trời khi đục khi trong
Lòng người sao cứ lòng vòng không yên
Bực mình vì chuyện huyên thuyên
Vần thơ ngần ngại thêm phiền mà thôi!
NGƯỜI ĐỜI
Thời gian như nước qua cầu
Hơi nào mà cứ ôm sầu bâng khuâng
Người đời như mớ bòng bong
Càng già càng rối,khó hòng gỡ ra !
BẠN BÈ
Bạn bè gặp lại là may
Thời gian tưởng đã chim bay bạt ngàn !
ĐÀNH THÔI
Mùa đông tuyết lạnh thấm mau
Hoa thôi đua thắm đón chào xuân sang
CHO QUA
Qua đi tuyết lạnh mùa đông
Qua đi cơn gió lạnh lùng ban mai
Qua đi để thấy ngày dài
Mặt trời sáng chói tuyết phai chân đồi
QUÊN
Quên đi thế sự vần xoay
Để lòng thanh thản những ngày bình an !
NS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.