Thứ Năm, 1 tháng 9, 2016


Hắc Dạ Ca
Thê phong diêu dạ liễu,
Diệp lạc sầu di điểu.
Cơ vụ điếu tàn bi,
Bạc yên vi phá miếu.
Canh trường, mộng triệu đa,
Lộ hiểm, xa tung thiểu.
Thạch mã khiếu không viên,
Tang điền, cô nguyệt chiếu.
     KHÚC HÁT ĐÊM ĐEN

(ngũ ngôn vần trắc)

Gió đêm lay cành liễu
Lá rơi khóc di điễu
Tiếng vịt than vỡ bia
Làn khói vờn hoang miếu
Lắm mộng giấc canh dài*
Ngại đường xe chẳng đến
Ngựa đá cười vườn không
Vầng trăng cô độc chiếu !
NS









                                                       
        Khúc Hát Đêm Đen
Gió lạnh lay (cành) liễu đêm,
Lá rụng (làm) buồn con chim thiên di.
Con vịt trời đói đi phúng cái bia (đá) vỡ,
Khói nhạt vây quanh ngôi miếu đổ nát.
Canh (đêm) dài, (nên) lắm điềm mộng,
Đường hiểm trở, (nên) ít dấu vết xe (qua).
Ngựa đá hí vườn trống,  (*)
(Trên) ruộng dâu, con trăng cô độc chiếu       


                                Khúc Hát Đêm Đen
     Gió lay cành liễu đêm thâu,
Lá khuya rơi rụng thêm sầu bóng chim.
     Mộ bia hoang, vịt đói tìm,
Miếu xưa, khói trắng im lìm vây quanh.
     Lắm chiêm bao bởi dài canh,
Vắng xe cộ bởi gập ghềnh lối xa.
     Vườn không, ngựa đá thét la,
Ruộng dâu một ánh trăng già lẻ loi.
   TRẦN VĂN LƯƠNG




              Trần Văn Lương    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.