Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

TRẬN ĐAU


        TRẬN ĐAU

Hết môt trận đau soi lại mình
Mặt mày xơ xác thấy mà kinh
Bàn tay xương xẩu gân chằng chịt
Đôi mắt lờ đờ ,dáng mỏng manh
Thân thể bèo nhèo như cọng bún
Đôi chân lỏng lẻo giống long đinh
Bạn bè chọc ghẹo :bà ngon nhỉ
Đi bộ trăm cây giỏi thật tình !
NS



lành sau trận thứ nhất 

Bài họa của TRỊNH CƠ
Có ai sung sướng tựa bằng mình
Ngày hát nghêu ngao, tối đọc kinh
Coi lại cuộc đời sao phức tạp
Nghĩ xem trần thế rõ mong manh
Gió lùa qua vách,tuồng hoang loạn
Cây đứng trong vườn giống cột đinh
Vẫn tưởng trăm năm như giấc mộng
Người ơi có nhớ chuyện tâm tình !
trịnh cơ

bài họa của VÕLÀNGTRÂM
CHỚ NGẠI
Soi đi nhìn lại cũng ngay mình
Nào phải ai đâu sợ phát kinh
Xuân trẻ đầu đời trông mũm mĩm
Lão lai bóng xế ngắm mong manh
Đừng lo bạn nhạo-cho mềm bún
Chớ ngại lời khen-bảo cứng đinh
Có dịp nên đi cho thoải mái
Yếu thì đành chịu nói chân tình !
NH

đường phố PARIS

Bài họa của THỤC NGUYÊN
(Y vận của NS)

THIẾU...
Cũng bởi tại ta ở một mình
Nghĩ rằng vui sống với câu kinh
Cho nên lâm cảnh đời cô quạnh
Sao trách vướng phần số mỏng manh ?
Nhà cửa trống trơn cần lợp mái
Ghế bàn xệu xạo phải chêm đinh
Lẽ thường đơn giản là như thế
Trăm sự đều do thiếu cuộc tình !
THỤC NGUYÊN

Bài họa của THY LỆ TRANG

THAN... !
Sau chuyến Việt du chợt giật mình
Kí lên vùn vụt thiệt là kinh!
Năm mươi thuở trước hơi ù béo
Sáu chục bây giờ qúa mỏng manh
Áo chật e rằng cơi chút vải
Giày cao ắt hẳn đóng thêm đinh
Sụt đi vài chục pound em ước
Để chiếc cân con khỏi tội tình !
THYLỆ TRANG




Bài họa của SÔNG THU

NGẮM MÌNH
Cầm chiếc gương soi ngắm kỹ mình
Dáng người,vẻ mặt qủa là kinh
Tóc tai thưa thớt như ban khỉ
Da dẻ nhàu nhè tựa chiếu manh
Xiêu vẹo chân cong theo gót bước
Lèo khoèo thân ốm tựa cây đinh
Còn đâu cái thuở vàng son ấy
Ong bướm vờn quanh kiếm chút tình !
SÔNG THU







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.