THẾ GIAN
Ta được sinh ra ở cõi đời
Trải qua đủ thứ chuyện lôi thôi
Từ khi thơ dại đến gìa cỗi
Có lúc buồn tênh ,lúc mắc cười
Biến đổi thăng trầm trong cuộc thế
Bơ vơ lạc lỏng giữa sân chơi
Trần gian kịch tính luôn trau mặt
Sân khấu bày ra lắm thứ người !
NS
ĐÀLẠT NGÀY XƯA
Đồi thông vi vút thật nên thơ
Giọt nắng còn vương chút hững hờ
Thiếu nữ thả hồn theo tiếng gió
Thư sinh hòa khúc với cung tơ
Màn đêm buông xuống mờ chân núi
Bóng nguyệt chìm sâu sáng cạnh bờ
Một thuờ ban đầu đầy kỷ niệm
Nhớ hoài Đàlạt chốn ngàn mơ!
Ngàn Sau
XA CÁCH
Chạnh buồn nên gởi mấy lời thơ
Chẳng trách ai kia khéo hững hờ
Từ lúc yêu nhau qua điệu nhạc
Giờ đây hờn giận bởi cung tơ
Lang thang vùi nhớ ngoài ngàn dặm
Thơ thẩn tìm quên cận mé bờ
Nếu đã thốt lên lời ước hẹn
Xin coi như thể chuyện trong mơ!
Trịnh Cơ
họa
Vì buồn nên mới gõ nên thơ
Lại trách người ta sao hững hờ
Nếu biết cách xa nhau vạn dặm
Cớ chi vương vấn với dây tơ ?
ĐÀLẠT NGÀY XƯA
Đồi thông vi vút thật nên thơ
Giọt nắng còn vương chút hững hờ
Thiếu nữ thả hồn theo tiếng gió
Thư sinh hòa khúc với cung tơ
Màn đêm buông xuống mờ chân núi
Bóng nguyệt chìm sâu sáng cạnh bờ
Một thuờ ban đầu đầy kỷ niệm
Nhớ hoài Đàlạt chốn ngàn mơ!
Ngàn Sau
XA CÁCH
Chạnh buồn nên gởi mấy lời thơ
Chẳng trách ai kia khéo hững hờ
Từ lúc yêu nhau qua điệu nhạc
Giờ đây hờn giận bởi cung tơ
Lang thang vùi nhớ ngoài ngàn dặm
Thơ thẩn tìm quên cận mé bờ
Nếu đã thốt lên lời ước hẹn
Xin coi như thể chuyện trong mơ!
Trịnh Cơ
họa
Vì buồn nên mới gõ nên thơ
Lại trách người ta sao hững hờ
Nếu biết cách xa nhau vạn dặm
Cớ chi vương vấn với dây tơ ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.