Thứ Tư, 24 tháng 12, 2008
NGHỊCH LÝ
Mãi mãi ấp ủ một bóng hình cho dù mãi mãi người ở ngoài tầm tay với
Càng gần,càng tránh càng xa
Cái ta đánh mất là ta kiếm tìm
Sáng chiều sống tuổi hoa niên
Trót yêu dẫu chốn cửa thiền còn yêu.
Nhọc nhằn đã chuốc bấy nhiêu
Đem cho đi cả những chiều đầy vơi
Đã từng phiêu bạt muôn nơi
Về nhà sợ tiếng lá rơi cuối mùa.
Dửng dưng trước kẻ đón đưa
Lại chạnh lòng những thiếu thừa người ta
Vui thì heo hút cũng vui
Buồn thì giữa một rừng hoa cũng buồn
Kệ đời gió táp mưa tuôn
Ngẫm ra thân kiếp cánh chuồn trên sông
Người gần chẳng đợi , chẳng trông
Lại đi thương nhớ người không của mình.
PN
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Người gần chẳng đợi,chẳng trông
Trả lờiXóaLaị đi thương nhớ người không của mình!
đúng hả! phải không tác giả ?