HẾT MONG CHỜ
Anh đi để lại đám con thơ
Phiêu bạt về nơi chốn mịt mờ
Đất lạnh tình nồng đầy ấm cúng
Quê người nương náu chẳng bơ vơ
Đường đời muôn dặm quen chân bước
Sông nước nghìn trùng ngắm biển khơi
Số phận trời dành làm góa phụ
An vui tự tại ..để mần thơ!
NS
NHỚ CỐ HƯƠNG
Xa quê vọng quốc suốt đêm thâu
Nhớ nước thương nhà tóc trắng đầu
Mỗi độ xuân về như lạc lõng
Bao lần gọi mẹ lại lo âu
Sống nhờ xứ lạ lòng chua chát
Đất mất nhà tan dạ đớn đau
Tỉnh giấc nửa đêm ôn kỷ niệm
Ngày về cố quận hỏi bao lâu?
NS
(CHỈNH SỬA)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.