Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

HỌA THƠ PN

CHỜ 

Chiều xuống bên thềm nắng ngẩn ngơ
 
Bâng khuâng buồn nhớ ngập hồn thơ 
Mây trôi lãng đãng khôn tìm bến 
Thuyền dạt lênh đênh chẳng thấy bờ 
Ngõ trước vào ra mơ vụng dại 
Vườn sau lui tới mộng vu vơ 
Người ơi ! dù biết tình xa vợi
Ta ở nơi đây mãi đợi chờ !.
 

motthoi                                   

                                                  DẶN LÒNG
Không hiểu vì sao dạ ngẩn ngơ
Ra vào thờ thẩn nhớ vần thơ
Mây chiều lờ lửng qua triền núi
Sóng biển lang thang dạt bến bờ
Tình đẹp chỉ là cơn mộng ảo
Đêm tàn chợt thấy bóng bơ vơ
Thôi thì chấp nhận vui mà sống
Chẳng ước mơ chi chẳng đợi chờ !
                           NS 09-10-2015
TỰ THÚ
Em nói anh là kẻ ngất ngơ
Không hề viết lách, chẳng làm thơ
Như chàng thủy thủ khi lên đất
Giống kẻ ngao du lúc ghé bờ
Gốc gác đơn sơ quen mộc mạc
Cội nguồn khiêm tốn khoái bơ vơ
Nàng ơi, vốn liếng ta là vậy
Có thích hay chăng khỏi ngóng chờ !
Trịnh Cơ (Paris)
09th. Oct. 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.