BUỒN
Màn đêm buông xuống ánh chiều tàn
Sương lạnh đồi thông gió bấc sang
Tiếng dế vườn hoang như thổn thức
Điệu đàn canh vắng thật đa mang
Anh đi mãi mãi miền xa tắp
Kẻ ở âm thầm lệ chứa chan
Thôi hết bận lòng trông với đợi
Người về chốn ấy cõi thênh thang !
NS
chân trời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.