Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

THƠ HỌA HOẠ THƠ



LỠ
Tác giả: CAMITA
(Ngũ độ thanh)

Nguyệt khuất mây ngàn mãi thẩn thơ
Hồn ai rã nát tựa trăng khờ

Canh tàn khắc khoải tim mòn ngỡ
Khắc vãn âm thầm dạ thoả mơ
Bỏ cánh diều trôi nhầm lõi nhợ
Tan đàn én lượn lẫn đường tơ
Thương mà ngoảnh mặt thôi đành lỡ
Đã mất nhau rồi lại ngẩn ngơ!

CAMITA
9/10/2013

NỖI LÒNG

Sương đêm ướt lạnh ánh trăng thơ
Thao thức nhớ ai ...hóa dại khờ
Giấc ngủ  -tên xưa sao mãi mớ
Canh trường  -bóng cũ lại luôn mơ
Ngoài kia mây nước lặng như tờ
Phòng kín tâm tư rối tựa tơ
Nhớ buổi đầu tiên ta bỡ ngỡ
Bây chừ tê tái ...dạ ngu ngơ!.

Oct. 8th. 2013
motthoi



DANG DỠ
  Thuở ấy tình yêu rất trẽ thơ
  Si mê đến nỗi hóa ra khờ !
  Trăng khuya vằng vặc soi trên biển,
  Đêm vắng âm thầm tưởng dáng mơ!
  Khúc nhạc đêm trăng nghe réo rắt,
  Thuyền tình neo bến thắm duyên tơ!
  Ai xui trắc trở  đành dang dở
  Lưu luyến càng thêm dạ  ngẩn ngơ
  NS
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.