THUỞ BAN ĐẦU
Ngày ấy hồn nhiên vui chốn quê
Tan trường anh đợi đón em về
Chúng mình nhí nhảnh băng đồng lúa
Hai đứa tung tăng vượt đỉnh đê
Mây khói huyền mơ hồn chất ngất
Nắng chiều óng ả dạ đê mê
Xa rồi ngày tháng bao yêu dấu
Cái thuở ban đầu sao nhớ ghê!.
MT
TUỔI THƠ
Tuổi thơ ai cũng có lần qua
Áo trắng quần đen chẳng lụa là
Đi bộ mỗi ngày hai buổi học
Đường làng chân đất giữa rừng hoa
Mưa rào bất chợt ,cầm tay chạy
Ẩn nấp hiên nhà ,ướt xuýt xoa
Kỹ niệm ngày thơ còn nhớ mãi
Làm sao tìm lại chuỗi ngày qua!.
NS
Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012
Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012
HOẠ THƠ
Mộng Chia Đôi
Gió mát chiều xuân xõa tóc dài
Sầu tình cách biệt giận chia hai
Em đi rắc nhớ thời ân ái
Anh ở gieo thương lúc đón ai
Nghĩa nặng còn đây lòng tiếc mãi
Ơn sâu ngày đó dạ không phai
Bao nhiêu kỷ niệm giờ gom lại
Đốt tất thành tro đợi thới lai.
Nguoitruongphu,20.02.12
Gió mát chiều xuân xõa tóc dài
Sầu tình cách biệt giận chia hai
Em đi rắc nhớ thời ân ái
Anh ở gieo thương lúc đón ai
Nghĩa nặng còn đây lòng tiếc mãi
Ơn sâu ngày đó dạ không phai
Bao nhiêu kỷ niệm giờ gom lại
Đốt tất thành tro đợi thới lai.
Nguoitruongphu,20.02.12
Lẽ bóng
Ta đây trắc trỡ mối duyên hài
Bao năm thở vắng với than dài
Phòng không cô lẽ buồn ray rức
Duyên phận trễ rồi,hẹn kiếp lai !
Cũng tiếc ngày xuân qua nhanh quá
Bây giờ nhan sắc đã tàn phai
Chỉ trách ông xanh sao tệ thật
Xe duyên phân nửa để một mai !
NS
100 TUỔI LÊN XE HOA
Bà già trăm tuổi lên xe hoa
Ta mới bảy mươi chưa có già
Như vậy cũng còn nhiều hi vọng
Tô son điểm phấn sẽ mượt mà !
Thế giới ngày nay nhiều chuyện lạ
Cớ chi ta cứ trốn trong nhà
Nhìn người để thấy mình không tệ
Chuyện gì chôn kín cuộc đời hoa!
NS HA HAHA
Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012
HOẠ BÀI THƠ PN
XÓM CŨ-QUÊ XƯA
Xóm cũ giờ đây thật ngỡ ngàng
Ta về tìm lại ánh chiều tan
Không gian tĩnh lặng trên đường vắng
Thiếu bóng người xưa ,thiếu nắng vàng
Dư âm văng vẳng buồn ai oán
Khéo trách người đi sao phụ phàng
Trong ta còn lại hồn vong quốc
Ai nhớ thương ai chim xa đàn !
NS
Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2012
MỘT MÌNH
MỘT MÌNH
Một mình đi giữa con đường
Đến khi ngã rẽ ,biết phương nào về?
Ta đi mà cứ mải mê
Dừng chân đứng lại ,nẻo về còn xa
Tựa lưng bên gốc thông già
Hỏi thông có biết đường ra lối nào?
NS
Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012
VIEILLIR
Je croyais que vieillir. . .
Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et puis je m’apercois que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et puis je m’apercois que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et puis je m’aperçois que vieillir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus comptempler les étoiles,
Que mon cœur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.
Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.Marcelle Paponneau
(La voix de l’Hospitalite
OLD AGE
Version anglaise que j'ai traduite
I thought that old age…
I thought that old age would make me gloomy,
Fearing every season, the passing years and the noises,
The great winds and the rains, and the mind starting to fail,
The hair becoming sparse, the wrinkles on my face.
Then I found out that growing old is ageless,
That rather than moaning, I should be singing,
And even though in small steps, the days appear
More beautiful and even too short when they are limited.
I thought that old age would make me gloomy,
Fearing every season, the passing years and the noises,
The great winds and the rains, and the mind starting to fail,
The hair becoming sparse, the wrinkles on my face.
Then I found out that growing old is ageless,
That rather than moaning, I should be singing,
And even though in small steps, the days appear
More beautiful and even too short when they are limited.
I thought that old age is like a colorless sky,
Like the spring without flowers, the lips without a smile,
The flowers without a song, the trees without leaves,
A book without a story, and a pencil in hand without a single word!
And then I found that growing old means growing wiser,
That I can live every moment of my life without worrying about to-morrow,
That I do not need to count the years of my age.
Who cares about to-morrow, a pencil in hand ready to write !
I thought that old age would change my soul,
That I no longer know how to admire the stars,
And that my hardened heart no longer has that flame,
That enlightened my life when the sky became dull.
And then I found that the most beautiful roses
Bloom in the fall and under my delightful eyes.
I take a deep breath at that sweet smelling that I dare
To keep, in order to perfume the autumn of my life.
Like the spring without flowers, the lips without a smile,
The flowers without a song, the trees without leaves,
A book without a story, and a pencil in hand without a single word!
And then I found that growing old means growing wiser,
That I can live every moment of my life without worrying about to-morrow,
That I do not need to count the years of my age.
Who cares about to-morrow, a pencil in hand ready to write !
I thought that old age would change my soul,
That I no longer know how to admire the stars,
And that my hardened heart no longer has that flame,
That enlightened my life when the sky became dull.
And then I found that the most beautiful roses
Bloom in the fall and under my delightful eyes.
I take a deep breath at that sweet smelling that I dare
To keep, in order to perfume the autumn of my life.
VIEILLIR-TUỔI GIÀ
Tuổi già …
Tôi cứ ngở tuổi già là buồn tẻ,
Sợ ngày mùa, năm tháng quá trôi nhanh,
Sợ gió to, mưa lớn, loạn tâm thần,
Sợ đầu bạc, sợ làn nhăn trên nét mặt.
Nhưng chợt thấy tuổi già không bờ bến,
Không buồn phiền còn mang lại chút vui riêng,
Bước từ từ đến khoảng cuối đường đời,
Ngày tuy ngắn nhưng ngày càng tươi đẹp.
Tôi cứ ngở tuổi già… trời đen tối.
Xuân vắng hoa, nụ cười đả tắt đi.
Hoa không nhạc như cành cây không lá.
Sách không đề, cầm ngọn bút chẵng ra thơ.
Tôi cứ ngở tuổi già là buồn tẻ,
Sợ ngày mùa, năm tháng quá trôi nhanh,
Sợ gió to, mưa lớn, loạn tâm thần,
Sợ đầu bạc, sợ làn nhăn trên nét mặt.
Nhưng chợt thấy tuổi già không bờ bến,
Không buồn phiền còn mang lại chút vui riêng,
Bước từ từ đến khoảng cuối đường đời,
Ngày tuy ngắn nhưng ngày càng tươi đẹp.
Tôi cứ ngở tuổi già… trời đen tối.
Xuân vắng hoa, nụ cười đả tắt đi.
Hoa không nhạc như cành cây không lá.
Sách không đề, cầm ngọn bút chẵng ra thơ.
Nhưng chợt thấy tuổi già… lòng lắng lại,
Sống ngày nay chẵng nghỉ đến ngày mai.
Tôi ngừng đếm những tuổi đầu chồng chất,
Mặc ngày trôi, tôi cầm bút họa thành thơ.
Tôi cứ ngở tuổi già… hồn tôi lạnh,
Quên trầm mình ngắm vủ trụ đầy sao.
Tim đã chay mất ngọn lửa nhiệt tình
Giúp tôi sống khi bầu trời u tối.
Nhưng chợt thấy những hoa hồng đẹp nhất
Nở vào thu, lòng tôi rất hân hoan.
Tôi hít mạnh những mùi hương thoáng nhẹ,
Mong thêm vài hương vị cuối đời tôi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)