CÀPHÊ
Bông trắng,trái nấu nước đen
Là càphê đó, mấy phen hỏi dò
Sao trái ngược, đáng đôi co
Trái chín ngọt mắt, nước cho... đắng đời.
Đắng sao chẳng đợi kịp mời?
Ngày đôi ba cử, tối thời thức luôn
Vui cùng khói thuốc dặm trường
Để quên ngày tháng tha hương lạc loài.
Cùng nhau lận đận bên trời
Hương xưa vẫn đượm, qua thời vàng son
Bây giờ gối mõi gót mòn
Cà phê còn đó, ta còn Ba Mê
Vô thường dẫu mãi đi về
Một giây thức tỉnh hết mê mẫn đời...
AL
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.