Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010
CÁI CHỔI
Mỗi ngày đứng tựa ở gốc vườn
Nhìn trời hiu quạnh, thấy mà thương
Lâu lâu mới được bàn tay ngọc
Chạm nhẹ vào lưng lướt mấy đường
Quét qua quét lại lá trong vườn
Gom thành một đống cho khô héo
Đốt, khói tung bay khắp xóm phường
Chổi về chốn cũ dựng góc vườn
Nhìn tròi hiu quạnh dạ vương vương
Cầu cho gió lớn rung cây mạnh
Lá rụng đầy sân, chổi hết buồn!
HV
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.